Tôi mồ côi cha mẹ từ tấm bé. Tuổi thơ của tôi chỉ biết tới bà nội, bà ngoại cưu mang. Khi 2 bà mất đi thì dì nhận nuôi tôi khôn lớn và cho tôi ăn học chẳng khác con gái mình.
Thương hoàn cảnh éo le của tôi như vậy mà chú dì lúc nào cũng thích tôi lấy chồng gần:
“Đừng lấy chồng xa con ạ, xem có ai hợp ở gần thì chốt. Ở gần dì còn chạy qua chạy lại chăm sóc cho lúc ốm đau hay lúc sinh con”.
Nhưng tôi lại chỉ yêu anh – một người xa nhà tôi cả trăm km. Dù vậy, dì vẫn ủng hộ mối quan hệ này và vẫn cho 2 đứa đám cưới. Ngày đưa dâu, dì cứ nắm chặt tay tôi khóc:
Ảnh minh họa: internet.
“Lấy chồng xa, con phải tự biết chăm lo cho bản thân, nghe lời và hiếu thảo với bố mẹ chồng nhé. Có gì buồn vui cũng phải thường xuyên gọi về cho chú dì biết”.
Về làm dâu nhà chồng tuy cuộc sống mới lạ lẫm không có gia đình, bạn bè thân thích nhưng tôi được cả nhà chồng yêu thương, coi con dâu chẳng khác gì con đẻ. 5 năm ở chung với bố mẹ và em chồng, thật sự tôi chưa từng để xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào.
Bố mẹ chồng cũng hết sức chiều chuộng con dâu khi chăm chút cho từ bữa ăn trưa mang đến công ty. Ông bà cũng giúp các con chăm cháu chu đáo, sạch sẽ khiến tôi rất yên tâm và biết ơn.
4 tháng trước, vợ chồng tôi may mắn đều xin được việc trên thành phố vì thế cả 2 phải chuyển lên Hà Nội thuê nhà trọ sống. Ngày các con bế cháu đi, ông bà nội mắt đỏ hoe dặn:
“Lên đó cuộc sống khác dưới quê lắm, lại bận rộn đi làm cả ngày như thế, hai đứa phải nhớ quan tâm chăm sóc nhau đấy. Cho cháu nội của mẹ đi mẫu giáo cũng phải tìm hiểu trường lớp thật kỹ càng rồi mới cho đi nghe chưa?”.
Các con sống riêng, mẹ chồng ở nhà liên tục gửi cho bao thực phẩm tiếp tế. Tôi gửi tiền về bà không cầm, cứ bảo để đó mà mua sữa hay đóng học cho con. Bà còn bảo:
“Bố mẹ vẫn có lương hưu nên các con không phải lo chi tiêu ông bà dưới này. Ông bà ngày nào chẳng ăn thịt ăn cá ngập mồm”.
Tới vừa rồi, chồng tôi phải đi giám sát công trình vài ngày, tranh thủ lúc anh đi vắng, thứ 6 tôi xin nghỉ phép để đưa con về nhà nội chơi. Khi 2 mẹ con vừa về tới cửa, định bước vào thì thấy ông bà đang ăn cơm trưa cũng tất tả bước ra. Ông bà vui lắm khi con cháu về nhà bất ngờ nhưng có vẻ vẫn hốt hoảng gì đó.
Đặc biệt khi dâu định bước vào nhà thì bị ông nội ngăn cản, bà vội chạy vào bê mâm cơm đi. Thấy cả 2 khó hiểu quá nên tôi quyết đòi vào tìm hiểu thì biến sắc khi nhìn mâm cơm trưa đang ăn dở của họ.
Sao bữa cơm chẳng đề huề thịt cả như lời bố mẹ thường nói, chỉ có mỗi bát canh rau ngót với vài hạt lạc rang khô mà tôi thương ông bà không để đâu cho hết. Như biết được dâu muốn hỏi gì, bà tần ngần giải thích:
“Các con trên đó còn đang phải thuê nhà nên ông bà muốn tích cóp chút tiền lương hưu hàng tháng, chi tiêu tiết kiệm hơn để tầm này sang năm có thể để dành được 1,1 tỉ cho 2 đứa mua căn chung cư giá rẻ ở. Giờ mới chỉ được 1 tỷ thôi nên ông bà đang cố đạt mục tiêu”.
Bà nói mà tôi càng thương hơn và chỉ biết ôm họ khóc. Phận làm con chúng tôi vì theo đuổi nghề nghiệp của mình vẫn nghèo quá để ông bà phải canh cánh lo cho thật sự rất ngại. Vợ chồng tôi như vậy thì có bất hiếu không?
Ảnh minh họa: Nguồn sanook.com