Chồng tôi bắt trả tiền chạy về theo bố, nhưng tôi quyết định ở lại để ăn cho bằng hết số tiền bạc triệu mình đã bỏ ra.
2 hôm trước bố chồng tôi vừa ở quê lên chơi, ông bà mới thu hoạch ruộng vườn xong nên có cả đống rau củ thịt gà hoa quả, để nhà không ăn hết nên bà đóng thùng cho ông mang lên thành phố. 2 đứa con trai của tôi vui sướng hết sức khi được gặp ông, chúng nó muốn về quê chơi lắm nhưng vì dịch nên tôi đành để chúng ở nhà. Có ông lên nhà cửa rộn ràng hẳn, lũ trẻ ríu rít bày trò chơi với ông mỗi ngày.
Chồng tôi mới lấy lương hôm đầu tháng nên anh bàn với tôi là đưa bố với các cháu đi ăn một bữa buffet hải sản, ra hẳn nhà hàng 5 sao ăn cho sướng. Lâu lắm mới được ăn ngoài, lại còn được chồng bao ăn sang chảnh, tôi háo hức báo tin cho các con và chuẩn bị sẵn đồ đẹp như một quý bà.
Tối cuối tuần nhà hàng đông nghịt, nhưng chồng tôi đã gọi điện đặt sẵn bàn đẹp với view ngay cạnh cửa kính, nhìn xuống một góc thành phố lung linh. Bố chồng lần đầu đến nhà hàng cao cấp nên cái gì ông cũng trầm trồ khen, lân la đến gần mấy bức tượng vàng trang trí để sờ nắn khiến bao nhân viên nhìn chằm chằm, ông xã tôi ngại quá phải mời bố vào thẳng bên trong.
(Ảnh minh họa)
Lúc cả gia đình ngồi vào bàn rồi tôi mới phát hiện bố chồng ngồi bên đối diện xỏ nguyên đôi dép tổ ong từ nhà ra đây! Không dám chê ông quê mùa, tôi chỉ giật mình hỏi: “Bố ơi sao bố không xỏ giày đi cho lịch sự?”. Ông cười xuề xòa kêu: “Tao đi như này cho thoải mái”. Rồi ông ngồi khen hết cái nọ đến cái kia, chỉ cho 2 đứa cháu trai xem đèn thành phố sáng hơn đèn ở quê, đèn đỏ lắm xe ô tô đẹp… Đã thế ông lại còn nói to, oang oang cả một góc nhà hàng khiến tôi xấu hổ. Chồng tôi biết vậy nên cũng góp ý bảo bố nhỏ giọng lại, ông liền tỏ vẻ hơi dỗi hờn.
Vợ chồng tôi dặn 3 ông cháu ngồi nguyên tại bàn để chúng tôi đi lấy đồ ăn. Lũ trẻ chỉ cần ăn mì với mấy con tôm là đủ, chủ yếu tôi lấy sashimi, sushi và hải sản tẩm ướp để cho 2 vợ chồng. Bố chồng thì khẩu vị ăn như nào tôi cũng không rõ, cứ bảo chồng lấy nhiều rau thịt và cơm rang cho ông.
Lấy 2 lượt đồ ăn quay lại bàn thì tôi không thấy bố chồng đâu, hỏi lũ trẻ thì chúng bảo ông mang đĩa cá hồi tươi đi tìm bếp rồi. Nghe có vẻ không ổn nên tôi chạy vội đi tìm, thấy ông đang nói chuyện vui vẻ với nhân viên ở gần khu bếp. Tôi cất tiếng gọi khẽ, hỏi xem ông đang làm gì. Đúng lúc ấy đầu bếp gửi lại bố tôi đĩa cá, trời ơi nó đã được nhúng nước sôi chín bở, đổi màu sang trắng bệch chứ không còn màu cam hấp dẫn nữa!
– Ôi bố ơi chuyện gì thế ạ?
– Bố thấy cá sống quá, sợ các con ăn đau bụng nên bố mang đi bảo người ta luộc nước sôi cho. Chả biết cá gì mà lạ thế, lại còn màu da cam, chắc không an toàn đâu con ạ!
– Đấy là cá hồi bố ơi, cá đó nhà hàng làm cho khách ăn sống mà.
Tôi lỡ nói hơi to khiến mọi người xung quanh quay sang nhìn chòng chọc. Cả phục vụ lẫn đầu bếp cũng bối rối, nên tôi vội kéo bố về chỗ ngồi. Cầm đĩa cá quẳng lên bàn, tôi bực tức bảo chồng:
– Anh xem bố anh này, đĩa cá hồi tươi ngon thế mà bố lại đem bảo người ta luộc lên, xấu hổ quá đi mất.
Ông nội lũ trẻ có vẻ không hiểu chuyện gì xảy ra, ông chưa ăn cá sống kiểu sashimi bao giờ nên nổi cáu.
– Tao làm gì sai mà con P. phải gắt lên? Ăn cá sống thì tốt lành gì, đau bụng về lại kêu. Bỏ cả đống tiền ra đi ăn cá sống, tao xách cho mấy con cá rô phi ở quê lên chưa đủ à?
Lại thêm lần nữa khách khứa xung quanh quay lại nhìn chúng tôi, mặt tôi lúc ấy đổi sang màu trắng bệch không thua món cá hồi luộc của bố chồng tí nào! Chồng tôi phân bua với bố rằng món cá hồi ở đây phải ăn sống, rồi anh cầm lá tía tô lên định gắp thêm gừng hướng dẫn cho bố ăn, nhưng ông đùng đùng đứng dậy đòi bỏ về, không quên buông thêm câu như xát muối vào lòng tôi:
– Con dâu chê tôi nhà quê, cá thành phố khác cá ở ao nhà nên tôi không ăn nữa. Có bữa ăn mà cũng không nuốt nổi!
Chồng tôi hoảng quá liền đẩy tôi ra để chạy theo bố, tôi giữ lại bảo phải ăn hết mâm hải sản mới được về. Bỏ ra mấy triệu bạc đi ăn buffet sang, không lẽ chỉ vì bố chồng sai mà tôi phải hủy ngang bữa tối của cả nhà?