Trong lòng tôi rất biết ơn chị chồng, cảm nhận được tình chị em ấm áp mà tôi chưa bao giờ có được. Nhưng thời gian tốt đẹp đó chỉ kéo dài được 2 tháng.
Chị chồng chăm sóc em dâu bầu ân cần chu đáo, 2 tháng sau tôi cấm chị bước vào nhà mình Không có nơi nào để đi nên chị muốn ở tạm nhà tôi một thời gian. (Ảnh minh họa)



Chúng tôi kết hôn được 2 năm mới tính tới chuyện sinh con. Nào ngờ khi đó thả mãi mà không có bầu, chạy chữa mãi thì hơn 1 năm sau tôi đậu thai. Khi mang thai đứa con đầu lòng, tôi đã bước vào ngưỡng cửa tuổi 30 nên gia đình hai bên khá lo lắng, dặn dò tôi phải cẩn thận.

Đặc biệt là chị chồng, gần như ngày nào chị ấy cũng hỏi thăm sức khỏe của tôi. Vì hai nhà cách nhau không xa nên cứ 2-3 ngày chị ấy lại mang ít đồ ăn sang nhà cho tôi tẩm bổ. Nhưng, tôi thực sự không muốn chị ấy đến.

Một mặt, ở nhà đã có giúp việc chăm sóc tôi, lo toan việc nhà nên tôi thực sự không cần thêm sự giúp đỡ. Mặt khác, giữa tôi và chị chồng đơn giản chỉ là mối quan hệ chị chồng em dâu, trước đây chẳng mấy thân thiết, thậm chí có chút hục hặc nhau. Vì thế, tôi cảm thấy không thoải mái khi chị chồng đến nhà, cũng chẳng muốn nợ chị ấy bất kỳ ân huệ nào.

Tuy nhiên khi tôi mang thai được 5 tháng, chị chồng nói rằng chị và anh rể cãi nhau. Anh coi thường chị ít học, quê mùa, gia cảnh phức tạp. Cụ thể là nhà chồng tôi xuất thân từ nông thôn, bố chồng bỏ theo người phụ nữ khác từ khi chồng tôi còn nhỏ. Một mình mẹ chồng nuôi hai con khôn lớn thành người.

Trước chị chồng luôn nhẫn nhịn vì muốn giữ mái ấm cho con, giờ chị không nhịn được nữa nên muốn ly thân một thời gian. Không có nơi nào để đi nên chị muốn ở tạm nhà tôi một thời gian, như thế sẽ tiện chăm sóc em dâu bầu hơn.

Trong lòng chồng tôi, chị gái như mẹ hiền, cộng thêm mẹ chồng nói thêm vào nên tôi đành sa thải người giúp việc đã làm ở nhà tôi được 3 năm để chị chồng về sống cùng. Bởi chị nói, chị sẽ lo toan việc nhà giúp tôi. Khi sinh nở, mẹ chồng sẽ tới ở cùng để tiện chăm con dâu cháu nội, có thêm giúp việc sẽ thừa thãi, tốn tiền nên tôi nghe theo.

Nói thật, ban đầu tôi hơi e ngại việc sống chung với chị chồng. Nhưng thời gian trôi qua, tôi dần buông bỏ được sự lo lắng và tháo gỡ được khúc mắc trong lòng với chị chồng năm xưa. Tôi cảm nhận được chị là người giản dị, chu đáo và nhiệt tình.




Ở với chị chồng, tôi gần như chẳng phải động tay động chân làm gì cả. Ngày nào chị ấy cũng nấu đồ ăn ngon, nhắc nhở tôi uống sữa, uống thuốc bổ, dạy tôi những kiến thức về thai giáo.

Đáp lại sự chăm sóc ân cần của chị chồng, ngoài tiền đi chợ hàng tháng, tôi đưa thêm cho chị một khoản. Tôi còn thường xuyên đưa chị chồng đi mua sắm, từ quần áo, mỹ phẩm, túi xách,…

Nói chung, trong lòng tôi rất biết ơn chị chồng, cảm nhận được tình chị em ấm áp mà tôi chưa bao giờ có được. Nhưng thời gian tốt đẹp đó chỉ kéo dài được 2 tháng.

Từ tận đáy lòng, tôi rất biết ơn sự chăm sóc của chị chồng. (Ảnh minh họa)




Cuối tuần hôm đó, tôi xuống khu dân cư đi dạo thì vô tình thấy chị chồng đang ngồi tám chuyện với mấy bác hàng xóm. Tôi định tới chào hỏi các bác, nhân tiện xách đồ lên nhà giúp chị chồng vì chị mới đi chợ sáng về.

Nào ngờ khi tiến lại gần, tôi mới biết chị chồng đang nói xấu em dâu. Vì mọi người đang nói chuyện say sưa, tôi tiến đến từ phía sau nên không ai biết tôi đang đứng gần.

Khi được các bác lớn tuổi khen đảm đang, dịu hiền, chăm sóc em dâu chu đáo, chị chồng tôi cưởi xởi lởi nói:

– Chị gái như mẹ hiền mà các bác. Cháu là chị, giúp em là chuyện đương nhiên. Mà nói thật với cô chứ em dâu nhà cháu vụng về lắm, không có người giúp là không được đâu. Mình không làm đến khi đó lại khổ em trai mình. Còn nhớ ngày đầu làm dâu, em kho cháy nồi cá của mẹ cháu luôn, rửa bát không hiểu kiểu gì mà vỡ mất mấy cái. Vì thế mà sau phải thuê giúp việc đấy, cũng may giờ có cháu giúp nên em lại đỡ được một khoản tiền.




Rồi chị kể mình đã giúp đỡ em dâu thế nào, phải thức khuya dậy sớm ra sao. Nghe đến đâu tôi ớn lạnh đến đó, cứ như kiểu tôi bạc đãi chị, coi chị như giúp việc không lương vậy.

Mà tôi sợ nhất cái kiểu người giúp đỡ xong lại đi rêu rao, kể lể khắp nơi, thậm chí còn nói xấu người được giúp đỡ để nâng bản thân mình lên. Bức xúc, tôi lên tiếng ba mặt một lời với chị chồng ngay tại chỗ luôn. Nào ngờ chị vẫn còn cứng miệng, nói rằng nhà tôi sẽ không sống tốt được nếu thiếu bàn tay của chị.

Thật nực cười. Tức tối, tôi tiễn chị ra khỏi nhà luôn, đồng thời tuyên bố thẳng từ nay về sau chị đừng bước chân vào nhà tôi nữa. Ấy thế mà chồng vẫn bênh chị gái, những gì chị nói là sự thật, có đổ oan cho tôi tí nào đâu. Giờ cả nhà đang trách tôi quá đáng, không biết cảm kích sự giúp đỡ của chị chồng còn đuổi chị khỏi nhà. Chẳng nhẽ là tôi sai, làm quá lên?