Sau khi trút hết mọi bực tức lên người tôi, anh thở hồng hộc rồi ngồi bệch xuống đất. Tôi vẫn nằm đó ôm mặt khóc nức nở.
Mãi một lúc sau, tôi mới dám lên tiếng.
Họ hàng dưới quê ai cũng nói tôi may mắn khi được gả vào gia đình giàu có, danh giá. Nhưng thật sự không phải vậy, những ngày sống bên nhà chồng là những ngày tăm tối nhất cuộc đời tôi. Anh là người hay xét nét, tiết kiệm từng chút một khiến tôi rất áp lực và cảm thấy mệt mỏi.
Một lần, tôi mua một chiếc đầm đi đám cưới cho tươm tất. Mà cũng lâu rồi tôi không mua sắm gì cho mình nên nghĩ là anh sẽ hiểu và thông cảm. Nào ngờ anh biết được liền hoạnh họe, mắng tôi không biết tiết kiệm, tiêu xài phung phí, đồ đạc đã nhiều rồi mà còn mua thêm. Cùng là phận đàn bà, nhìn những người đồng trang lứa được chồng yêu thương, nay sắm chiếc quần, mai mua cái áo cho mà tôi tủi thân vô cùng.
Từ ngày cưới tôi đến giờ, anh chưa cho ba mẹ vợ một đồng nào, thậm chí là quà cáp khi về thăm cũng không. Có lần, tôi gửi cho ba mẹ ở quê một chút quà với 500 nghìn t.iền mừng t.uổi. Sự việc chỉ có vậy thôi mà anh không nhìn mặt tôi một tuần, ăn cơm thì dằn mâm xáng chén khiến tôi khó chịu vô cùng.
Tuy gia đình anh giàu có nhưng quản lý t.iền rất chặt chẽ, không bao giờ vung tay quá trán. Nhiều lần, mẹ chồng còn đem tôi so sánh với con dâu của mấy người bạn. Bà nói con dâu nhà người ta giàu có, nhà chồng cũng được nhờ, ai như con dâu nhà này nghèo xơ nghèo xác, còn đem t.iền nhà này đem cho ba mẹ đẻ nữa. Tôi tủi thân lắm, tôi không biết mình đã gây nên lỗi lầm gì với gia đình này mà phải bị sỉ nhục ê chề đến vậy.
Sau những lần đó, tôi bắt đầu để dành t.iền phòng hờ khi gia đình ở quê có việc thì có cái gửi về. Lần đó, em trai của tôi bị tai nạn, ba mẹ bán hết những thứ giá trị trong nhà cũng không đủ t.iền trang trải. Vậy là tôi lén chồng gửi t.iền về phụ giúp ba mẹ.
Hôm đó, tôi đang loay hoay nấu đồ ăn dưới bếp, bỗng nghe tiếng anh gọi.
– Em có điện thoại kìa.
– Anh nghe giùm em, em đang làm đồ ăn.
Anh lục lọi túi xách của tôi để tìm điện thoại. Bất chợt anh phát hiện tờ hóa đơn chuyển khoản. Anh giận đến tím mặt, tất tả chạy xuống bếp tìm tôi. Vừa thấy anh, tôi liền hỏi.
– Ai gọi vậy anh?
Anh không nói không rằng quăng tờ hóa đơn vào mặt tôi rồi đ.ánh t.ới t.ấp. Tôi mất thăng bằng té nhào xuống đất. Mẹ chồng nghe tiếng ồn ào liền đi xuống hỏi.
– Có chuyện gì mà ồn ào quá vậy?
– Cô ta dám cả gan gửi t.iền về cho gia đình. Mẹ xem nè, hóa đơn đến 5 triệu chứ ít ỏi gì.
– Cái gì? 5 triệu… Số t.iền lớn như vậy nó lấy đâu ra nhất định là ăn cắp của nhà này rồi. Đ.ánh… đ.ánh mạnh vào. Đ.ánh cho nó chừa. Gia đình danh giá như nhà mình không thể có đứa con dâu trộm cắp như vậy được.
Sau khi trút hết mọi bực tức lên người tôi, anh thở hồng hộc rồi ngồi bệch xuống đất. Tôi vẫn nằm đó ôm mặt khóc nức nở.
Mãi một lúc sau, tôi mới dám lên tiếng.
– Số t.iền đó là do tôi tiết kiệm được. Tôi không bao giờ ăn cắp của gia đình mấy người một đồng cắc nào hết.
Nói xong, tôi mệt mỏi trở về phòng thu dọn đồ đạc và rời đi. Anh cũng không ngăn cản. Đêm đó, tôi lang thang khắp nơi với những vết thương bầm dập tím hết cả người. Tôi chợt nhìn xuống bụng, tôi có thai 2 tuần rồi, hôm nay định báo với anh tin vui này, không ngờ mọi chuyện lại đắng cay, trái ngang như vậy. Từ đây về sau, tôi biết sống sao đây? Con tôi sẽ như thế nào đây?