Trong nhà không có người lạ tới, vậy ai là người lấy tiền?
Lý Hạo (28 tuổi), sinh ra và lớn lên tại Vân Nam, Trung Quốc. Từ nhỏ, anh đã có ý định sẽ ra thành phố lập nghiệp. Đến năm 22 tuổi, anh chính thức tạm biệt mẹ là bà Lý Vân, rời khỏi quê hương để đi làm ăn.
Thành phố phồn hoa và tấp nập. Lý Hạo như con chim vừa rời tổ, vụng về nhưng đầy tò mò. Lúc đầu, anh rửa bát trong một nhà hàng nhỏ, sau đó làm việc trong một nhà máy, mỗi công việc đều khiến anh cảm nhận rõ hơn về cuộc sống xung quanh mình. Thời gian trôi qua, chàng trai đầy nghị lực đã trở thành tổ trưởng trong một nhà máy nhỏ.
Dù bận rộn đến đâu, Lý Hạo cũng sẽ gửi một phần tiền lương về nhà đúng hạn qua bưu điện. Mỗi lần con trai chuyển tiền, bà Lý Vân đều gọi điện báo tin rồi cất giữ cẩn thận trong két sắt ở nhà. Bà nghĩ rằng số tiền này để dành cho tương lai, chẳng hạn như dùng nó khi con trai kết hôn hoặc khi cậu cần khởi nghiệp.
Sáu năm trôi qua, Lý Hạo từ một chàng trai ngây thơ đã trưởng thành thành một người đàn ông có trách nhiệm. Anh đã dùng sự siêng năng và mồ hôi của mình để giành được vị trí cho riêng mình trong thành phố. Anh thầm nghĩ khi nào dành dụm đủ tiền sẽ mua nhà để mẹ lên thành phố, an hưởng tuổi già.
Hình minh họa. Ảnh: Sina
Trong 6 năm làm việc, ngoài số tiền hàng tháng gửi về nhà, Lý Hạo còn tự cất được 1,5 triệu NDT (khoảng 5,2 tỷ đồng). Để gây bất ngờ cho mẹ, khi gửi xong anh mới gọi điện báo tin.
“Mẹ, lần này con gửi cho mẹ 1,5 triệu NDT, mẹ nhận được chưa?” Giọng nói Lý Hạo đầy khẩn trương.
“1,5 triệu NDT?” Lý Vân sửng sốt, sau đó lo lắng nói: “Mẹ không nhận được, có phải là chuyển nhầm chỗ không?”
Hai người kiểm tra đi kiểm tra lại thông tin chuyển tiền, tất cả đều chính xác. Phía chuyển phát cũng xác nhận đơn hàng đã được giao. Vậy số tiền này đã đi đâu?
Không thể tìm ra manh mối, trong lòng Lý Hạo có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Số tiền này là sự tích lũy bao nhiêu năm làm việc chăm chỉ của anh, nhưng hiện tại, anh gần như trắng tay. Ở phía bên kia, Lý Vân vẫn chưa thể tìm ra tung tích của số tiền.
Ngày hôm sau, Lý Hạo theo dõi camera ở nhà. Anh nảy ra ý định kiểm tra lịch sử xem có ai lạ mặt đến nhà mình không. Kết quả là anh phát hiện mẹ đã nhận gói tiền và đi vào trong nhà. Kiểm tra camera ở khu vực két sắt, anh thấy chính tay mẹ đã cất số tiền đó vào trong. Như vậy là bà đã nói dối?
Lý Hạo đưa đoạn video cho mẹ xem. Bà bàng hoàng khi nhìn vào đoạn phim quay lại. Bà vội vã mở két sắt để kiểm tra thì thực sự có cọc tiền 1,5 triệu NDT. Rõ ràng bà đã nhận, còn tự tay cất, tại sao mà không nhớ gì?
Cảm thấy không ổn, Lý Hạo vội vã về quê vào ngày hôm sau. Lúc này, sự ngờ vực đã tạo ra khoảng cách giữa hai người. Anh xin mẹ cho kiểm tra số tiền, Lý Vân không giấu gì, mở két sắt ra.
Điều khiến anh ngạc nhiên là ngoài 1,5 triệu NDT, trong két còn một xấp tiền khác. Lúc này anh mới biết từ trước đến nay mẹ anh vẫn âm thầm cất tiền.
Sau một hồi im lặng, Lý Vân lên tiếng: “Con trai, mẹ không dùng hết những đồng tiền con gửi về trong những năm qua. Số tiền này cũng là để dành cho con cưới vợ”. Lúc này, anh mới giật mình nhận ra, mẹ không thể nào có ý định giấu số tiền anh gửi về.
Khúc mắc đã được tháo gỡ. Lý Hạo cảm thấy có điều gì không ổn. Nhân tiện về quê, anh đưa mẹ đi kiểm tra sức khỏe. Kết quả cho thấy, mẹ của anh đã có dấu hiệu của bệnh đãng trí. Lúc này, Lý Hạo càng hối hận hơn. Thời gian qua mải mê làm việc, anh đã không quan tâm, chăm lo cho mẹ. Thậm chí, anh đã từng nghi ngờ mẹ lấy tiền của mình.
Qua sự việc lần này, Lý Hạo ý thức được trách nhiệm chăm sóc mẹ của mình. Anh quyết định đẩy nhanh kế hoạch, mua một ngôi nhà trên thành phố rồi đón mẹ lên để chăm sóc. Sau cùng, tình thân mới là điều quan trọng nhất.