Bài viết là lời tâm sự của người đàn ông tên Chu Quốc Cường, sống tại Thâm Quyến (Trung Quốc). Sau khi đăng tải trên Toutiao, câu chuyện của người đàn ông đã nhận được sự quan tâm. 

***

Tuần trước tôi mới đi họp lớp cấp 3 sau nhiều năm xa cách. Khi còn trẻ, dù không gặp nhau thường xuyên nhưng chúng tôi có thể hiểu được cuộc sống của nhau thông qua mạng xã hội. Sau tuổi trung niên, ngày càng có nhiều bạn cùng lớp mất liên lạc. Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này, cuối cùng tôi cũng thấy nhiều điều cần suy ngẫm.

Đặc biệt, trong buổi họp lớp lần này, tôi đã gặp lại Lý Quyên…

Cô bạn tôi từng là hoa khôi, gia cảnh siêu tốt mà giờ…

Lý Quyên – cô bạn ngồi sau tôi ngày nào giờ thay đổi đến mức không còn nhận ra. Trước đây, Lý Quyên là tiểu thư “cành vàng lá ngọc”, xinh đẹp, hiểu chuyện được bao bạn nam thích thầm. Mọi người thường dùng mỹ từ để gọi cô ấy như “nữ thần”, “hoa hậu”, “công chúa”,…

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Lý Quyên kết hôn với một doanh nhân, nghe nói đó là đối tác của gia đình cô ấy. Sau nhiều năm chung sống, cô có cuộc sống thoải mái. Thật bất ngờ, sau 10 năm, chồng cô thất bại, phá sản. Năm ngoái, chồng cô không may bị viêm cột sống nên không thể đi làm bình thường. Giờ cuộc sống 2 vợ chồng sa sút, chỉ trông vào mấy đồng tiết kiệm ít ỏi trước đây.

Đi họp lớp cấp 3 sau 20 năm ra trường, tôi ngộ ra: Đời 'lên voi xuống chó' là chuyện thường, nữ thần trước đây giờ đã hoá lọ lem! - Ảnh 1.

(Ảnh minh hoạ)

Để duy trì cuộc sống, Lý Quyên vay mượn người nhà để mở một tiệm tạp hoá nhỏ, bán hàng sau giờ làm. Khi cuộc sống cải thiện đôi chút nhờ sự giúp đỡ của bố mẹ, mẹ cô không may bị gãy chân và phải nằm trên giường hơn 3 tháng sau ca phẫu thuật.

Vì phải chăm sóc mẹ nên Lý Quyên thường xin nghỉ làm ở công ty. Đó cũng là lý do khiến cô bị cấp trên sa thải. Những khó khăn trong cuộc sống đổ dồn dập khiến cô “hoa khôi” ngày nào sa sút tinh thần.

Lý Quyên bất lực nói: “Một phần lớn của việc trưởng thành là chấp nhận, chấp nhận sự vô thường của thế giới, chấp nhận sự cô đơn và thất vọng, chấp nhận cảm giác bất lực đột ngột với mọi thứ. 

Sự kiêu ngạo khi còn trẻ đã không thể chịu đựng được những khó khăn của số phận, bạn chỉ có thể bình tĩnh chấp nhận và bơi ngược dòng”. 

Sau khi Lý Quyên rời đi trên chiếc xe máy cũ, tôi chợt nhận ra, cô ấy không còn là “nữ thần” mà giờ là người phụ nữ trung niên đang chạy đua với đắng cay cuộc đời. “Nữ thần” trong mắt nhiều bạn nam phải học cách kiên nhẫn và thỏa hiệp trước sóng gió. Pháo hoa rực rỡ chỉ còn thấy khi bạn còn trẻ, giờ mỗi người phải tự học cách bước đi trong đêm dài mới.

Tôi chỉ biết thở dài. So với sự sôi nổi của tuổi trẻ, sau tuổi trung niên, nhiều người sẵn sàng chuyển cuộc sống sang trạng thái im lặng và cống hiến hết mình cho gia đình.

Một “nữ thần” khác cũng khiến tôi giật mình…

Mai Mai cũng từng nổi tiếng trong trường vì sự xinh đẹp, thông minh. Năm đó, sau khi tốt nghiệp Đại học, cô làm việc ở Vũ Hán nửa năm nhưng không tìm được việc làm ưng ý. Cuối cùng, cô trở về quê nhà làm biên tập viên cho trang báo nhỏ.

Trong 20 năm năm qua, cô đã trải qua những lần thăng chức, thay đổi công việc và viết vô số bài báo hay. Năm nay, cô đã thăng tiến lên thành trưởng ban.

Khi đến buổi họp lớp, Mai Mai cởi mũ ra, mọi người đều ngạc nhiên vì tóc trên đầu cô đã bạc đi phân nửa, phần tóc trên đỉnh còn lại rất mỏng, không thể che được hết da đầu.

Cô cho biết công việc của biên tập viên rất áp lực. Cô chịu trách nhiệm lập kế hoạch, soạn thảo, phỏng vấn, viết và biên tập bài. Cô còn phải xử lý việc giao tiếp và phản hồi của độc giả. Năm ngoái, cô quá lo lắng về việc thăng chức nên bị mất ngủ trầm trọng, phải dùng thuốc mới ngủ được, suốt ngày mệt mỏi và yếu ớt.

Đi họp lớp cấp 3 sau 20 năm ra trường, tôi ngộ ra: Đời 'lên voi xuống chó' là chuyện thường, nữ thần trước đây giờ đã hoá lọ lem! - Ảnh 2.

(Ảnh minh hoạ)

Về phần chồng cô, anh không những không quan tâm đến trạng thái tinh thần của cô mà còn trách móc cô quá coi trọng danh lợi, khiến mối quan hệ 2 vợ chồng rơi vào tình trạng đóng băng. Không ngờ Mai Mai cũng có nỗi khổ tâm lớn như vậy.

Đằng sau thành công phải có cay đắng, đằng sau vinh quang phải có gian khổ. Khi con người đến tuổi trung niên, cuộc sống đầy hoa gấm vóc hầu hết chỉ là ảo ảnh, nỗi cô đơn không ai quan tâm mới là sự thật. Khi còn trẻ, bạn có thể nói ra để tìm sự an ủi. Nhưng ở tuổi trung niên, bạn thấy rằng việc chữa lành một mình là nên làm nhất.

Trên thế giới có hàng ngàn hoàn cảnh: vui buồn, thăng trầm, ngoài bạn ra, không ai có thể giúp được. Có lẽ mỗi người trung niên đều có áp lực vô hình. Điều này cũng khiến tôi chợt nhận ra rằng khó khăn và mệt mỏi là điều bình thường trong cuộc sống.