Bác bảo: “Bác không muốn mang tiếng đã không cho con được đồng nào lại còn bòn rút tiền đi chợ của gia đình con”…

Bác Lan ở cùng vợ chồng con trai đã ba năm, kể từ khi con dâu sinh con đầu lòng. Đến nay cháu đã đi nhà trẻ được nửa năm nhưng bác Lan vẫn phải để bác trai ở nhà một mình vì các con cần bác lo lắng cơm nước và đưa đón cháu đi học. Tôi là cháu họ của bác, lại ở cùng khu chung cư nên cũng hay đến thăm hỏi bác.

Dâu đoảng" không biết đi chợ hãy vào đây, vừa nhàn vừa được mẹ chồng khen  hết lời - Báo Phụ Nữ

Không phải vì tôi là cháu nên bức xúc mà tôi nghĩ ai biết câu chuyện nhà bác cũng đều thấy bất bình. Con dâu bác rất kỹ tính, chặt chẽ, mỗi ngày chị chỉ đưa cho bác một khoản tiền nhỏ để đi chợ. Nhưng cuối ngày chị vẫn hỏi: “Tiền con đưa mẹ mua đồ còn không”. Ngay lập tức bác không nhớ hết được các khoản chi nên chỉ nhắc được vài thứ. Cô con dâu không nói gì thêm nhưng vẻ mặt thể hiện không mấy hài lòng.

Dù con không trực tiếp đề nghị nhưng qua mấy lần khó xử như vậy, bác đành ghi lại hết các khoản chi tiêu để khi con dâu hỏi đến bác sẽ đưa cho chị. Tôi khuyên bác không việc gì phải làm thế vì bác là mẹ chồng chứ đâu phải người giúp việc. Ngay đến người giúp việc, họ cũng cần được tôn trọng, tin tưởng, chứ không bị yêu cầu quá quắt vậy.

Bác bảo: “Bác không muốn mang tiếng đã không cho con được đồng nào lại còn bòn rút tiền đi chợ của gia đình con”.

Tôi rất thương bác mà không làm gì được, có chăng là thỉnh thoảng biếu bác tấm bánh, bộ áo quần. Càng thương bác tôi càng giận con trai, con dâu bác. Một tay mẹ làm hết việc chăm sóc con cái, nhà cửa, cho anh chị, vậy mà họ lại để cho mẹ mang mặc cảm sợ con hiểu lầm.

Cả năm cả tháng bác Lan đã giúp đỡ anh chị ấy nhưng chỉ đến Tết, vợ chồng họ mới biếu bác vài triệu để bác mang về quê chuẩn bị Tết, còn lại chưa bao giờ mảy may hỏi mẹ còn tiêu vặt không.

Để kiếm chút tiền phòng thân, bác Lan phải tranh thủ những lúc đã làm xong việc nhà và chưa đến giờ đón cháu để đi làm giúp việc theo giờ cho các gia đình trong khu chung cư. Cuối tuần bác còn nhận cả mấy việc thủ công về nhà làm.

Tôi nhắc bác nên giữ gìn sức khỏe, đừng ôm nhiều việc quá rồi lại ốm đau thì khổ, nhưng bác vẫn luôn tham công tiếc việc. Bác sợ có ngày đau ốm, không có tiền tích luỹ sẽ làm khổ con cái.

Cuộc đời thật lắm bất công, có những bà mẹ chồng suốt ngày bắt bẻ, hành hạ con dâu. Nhưng cũng có những người mẹ chồng lam lũ, đã phục vụ con cháu không công, không một lời phàn nàn, vậy mà con vẫn không quan tâm, tôn trọng.