Tôi thấy người ta cứ bảo trẻ cậy cha, già cậy con. Tư tưởng này ăn sâu vào tiềm thức đến nỗi bạn bè rồi hàng xóm xung quanh thấy tôi ngoài 60 vẫn sống một mình thì tỏ ra ngạc nhiên lắm. Người thì thắc mắc không biết con tôi có hiếu hay không. Người tò mò thì hỏi thẳng:

“Em hỏi thật, tuổi này rồi, sao bác không lên mà ở với con cháu cho vui. Mình già rồi, lúc khoẻ không sao chứ già yếu lại cần đến con cái. Mà ở cái tuổi này thì khác gì cây đèn sắp cạn dầu đâu. Nay khoẻ mai yếu là chuyện bình thường ấy mà”.

Thế là tôi nói luôn:

“Chẳng biết các cô nghĩ thế nào chứ tôi chưa từng có ý định sống cùng con dâu đâu. Mình có nhà của mình, ăn uống ngủ nghỉ tuỳ thích. Tội gì mà đi ở với con xong phải nhìn sắc mặt của chúng nó để sống?”.

Mặc dù tôi bảo vậy nhưng chắc chắn là mọi người cũng nửa tin nửa ngờ. Có khi còn cho rằng tôi đang bao che cho sự vô tâm của con cái. Nhưng quả thật tôi nghĩ vậy đấy. Tôi sinh được hai đứa con trai. Khi các con học cấp 3 thì chồng qua đời. Thời điểm đó, bạn bè người thân và cả các con đều hy vọng tôi đi bước nữa. Vì dù sao khi con cái đến tuổi trưởng thành, chúng cũng sẽ rời xa gia đình để lập nghiệp. Tới lúc ấy, tôi sống một mình sẽ rất cô đơn.

post-image

Nhưng tôi thì không nghĩ vậy. Vì đã có tuổi nên tôi chẳng tha thiết cưới thêm chồng nữa. Còn con cái đến tuổi cứ việc đi làm, tôi đủ sức khoẻ để tự chăm sóc bản thân. Thấm thoắt cũng hơn chục năm trôi qua, các con tôi đều đã lấy vợ và có gia đình riêng cả rồi. Chỉ có điều đến giờ này, tôi vẫn sống một mình.

Nói thật là nhiều lúc cũng thấy tủi thân khi con cái ở xa, chỉ quây quần bên mẹ vào những ngày cuối tuần. Nhưng mỗi lần chúng đề cập đến việc đón mẹ lên thành phố, tôi bảo luôn:

“Sau này thì mẹ không biết. Còn bây giờ, mẹ chẳng thích ở với đứa nào cả. Mẹ đang sống một mình rất thảnh thơi, không khí ở quê lại trong lành. Mấy lần lên chăm cháu mẹ biết rồi, ở thành phố ngột ngạt lắm. Mẹ không hợp đâu”.

Thật tình là tôi sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu. Sợ mẹ con không hợp ý rồi nảy sinh mâu thuẫn. Tới lúc ấy, chỉ có con trai tôi đứng giữa là mệt mỏi thôi. Tôi sợ sẽ có một ngày như vậy nên chưa từng nghĩ tới việc sống cùng con cháu.

Chuyện là trước đây, khi chồng còn sống, chúng tôi có một căn nhà ngoài mặt đường. Bình thường thì để cho thuê, nhưng bây giờ có tuổi rồi, tôi không quán xuyến nổi nên quyết định rao bán. Vì tôi bán với giá khá hợp lý nên chỉ một tháng sau đã có người hỏi mua. Sau cùng, tôi chốt giá hơn 7 tỷ.

Hôm nhận tiền và mua bán xong xuôi, tôi có gọi các con về để nói chuyện. Ăn uống xong, tôi đã thông báo bán căn nhà kia và tiền thì quyết định gửi tiết kiệm. Mai này tôi già yếu sẽ dùng để dưỡng già. Sau khi tôi khuất núi, còn thừa bao nhiêu thì số tiền đó được chia làm 2. Còn trước đấy, cả hai đứa đều không được đụng vào.

Con trai cả của tôi thấy mẹ lo xa nên vảo:

“Mẹ cứ nghĩ ngợi. Nhà là của bố mẹ, anh em con không tranh giành gì đâu. Kể cả mẹ mang tiền bán nhà đi làm việc khác thì bọn con cũng không lên tiếng được. Cho nên việc này, mẹ không cần hỏi ý kiến bọn con”.

Cũng may là tôi sinh ra được hai đứa con hiểu chuyện. Tiền tỷ treo trên đầu nhưng chúng cứ dửng dưng như không ấy. Chẳng bù người ngoài, mấy người quen biết tôi bán nhà, cứ tưởng để chia tài sản cho con cơ. Lúc nghe tôi nói là bán để gửi ngân hàng, ai cũng mắt tròn mắt dẹt:

“Bác nữa, em nghe nói con trai út nhà bác đang ở nhà thuê. Sao bác không cho nó một ít, phụ vào với vợ chồng nó để có cái nhà trên thành phố. Giờ giá nhà đất cũng rẻ, hơn tỷ là có căn chung cư thôi mà”.

Thật ra tôi biết chứ, nhưng tôi chẳng dại gì mà chia tài sản sớm cho các con như vậy cả. Tôi có tính toán của mình. Nếu tôi cho chúng một số tiền lớn như thế, sau này lại phụ thuộc chúng thì rất khổ. Biết đâu ngày ấy, chúng tiêu hết tiền và lâm vào cảnh khó khăn thì sao? Việc nuôi mẹ già cũng tốn kém nữa, tôi mà chẳng có đồng nào dắt lưng, liệu các con có thoải mái để chăm mẹ hay không?

Cho nên mọi người ạ, nói gì thì nói, càng có tuổi càng phải tính đến đường lui cho mình. Bây giờ trẻ khoẻ thì chẳng có vấn đề gì. Nhưng mai này già yếu, đã phải nhờ con cái chăm sóc lại còn tiêu tiền của chúng nữa thì không ổn chút nào. Bây giờ tiền lãi ngân hàng mỗi tháng của tôi khá cao. Ngoài ăn tiêu, thi thoảng tôi còn có tiền để cho các cháu. Nói chung là thoải mái lắm. Vậy đấy, lựa chọn là do mình. Mọi người đừng hỏi tại sao các con không chăm sóc như ý, thời giờ cái gì cũng đặt đồng tiền lên trên hết, tội gì chúng ta vội vàng chia tiền và tài sản cho con để rồi lại phải phụ thuộc vào chúng cơ chứ?