Bố mẹ luôn dạy bảo chúng tôi phải biết sống tiết kiệm, tự lập, không bao giờ được ỷ lại người khác.
Tuy sống ở vùng quê nghèo, nhưng do bố mẹ làm ăn thuận lợi nên gia đình tôi khấm khá lắm. Dù vậy nhưng bố mẹ tôi chưa bao giờ khoe khoang về của cải trong nhà, thậm chí bố mẹ tôi vẫn ở trong căn nhà ngói cũ được sửa lại khang trang.
Bố mẹ tôi có hai cô con gái, ông bà rất yêu quý hai con và luôn dạy bảo chúng tôi phải biết sống tiết kiệm, tự lập, không bao giờ được ỷ lại người khác. Chính vì vậy, ngày còn là sinh viên, tôi vẫn thuê trọ, đi làm thêm tối ngày như nhiều người khác, chẳng bao giờ nhắc đến chuyện nhà mình giàu có. Ra trường tôi vào làm tại một công ty lớn với mức lương ổn định.
Khi quen và yêu bạn trai, tôi cũng không để lộ gia cảnh nhà mình. Anh chỉ biết tôi là một nhân viên công sở bình thường. Mãi tận 3 năm sau khi 2 đứa yêu nhau, anh mới biết gia cảnh thật nhà tôi thế nào. Lúc này tôi vẫn bảo anh không được tiết lộ với ai, bởi phần không muốn, phần vì tôi nghĩ tất cả tài sản đó suy cho cùng là của bố mẹ chứ không phải của tôi.
Vì thế ngày anh dẫn tôi về nhà ra mắt, nghe tôi bảo là dân văn phòng và ở vùng quê nghèo là mẹ anh đã ngao ngán, sợ tôi đi làm lương thấp không giúp được gì cho con trai bà sau này. Hôm ấy bà không nói gì nhưng sau đó ngăn cản con trai quyết liệt vì bảo hoàn cảnh gia đình hai bên không hợp, hơn nữa lại cách xa nhau quá. Bị chạm tự ái, tôi nói lời chia tay nhưng anh không đồng ý, anh nói chuyện 2 đứa do anh quyết định chứ không phải bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa.
Cuối cùng sau nhiều lần thuyết phục thì bà ấy cũng đồng ý cho chúng tôi làm đám cưới. Dù bố mẹ tôi đã mời ông bà và họ nhà trai về thăm nhà một buổi trước đó nhưng mẹ chồng cứ lấy lý do đường xa, đi lại vất vả nên bà bảo không cần thiết, trao đổi qua điện thoại là được rồi.
Sau một hồi bàn chuyện mẹ chồng tôi quyết định tổ chức ngày ăn hỏi và ngày cưới dồn vào một ngày cho đỡ rườm rà. Thương con gái và tạo điều kiện hết sức cho nhà trai nên bố mẹ tôi đồng ý miễn sao 2 con hạnh phúc.
Trước ngày cưới, bố mẹ đưa cho tôi một cuốn số đỏ do tôi đứng tên, một cuốn sổ tiết kiệm 200 triệu và 5 cây vàng. Ban đầu tôi từ chối nhận vì nghĩ đến công bố mẹ cố gắng bao nhiêu năm qua. Nhưng rồi bố mẹ tôi nói, ông bà chỉ có 2 cô con gái, sau này của cải có bao nhiêu cũng để lại hết cho hai con nên trước sau gì chúng tôi cũng phải nhận. Thế rồi, tôi vui vẻ nhận lấy quà của bố mẹ. Đến ngày cưới, vì là người không thích trưng diện nên tôi đã cất hết đi, ngay cả kiềng vàng bố mẹ tặng tôi cũng không đeo, tôi chỉ thích đeo trang sức bình thường.
Lúc về đến nhà chồng, thấy tôi chẳng có một dây chuyền vàng nào đeo trên cổ, trên tay, đợi đến lúc tôi lên phòng mẹ chồng mới bước vào hỏi thẳng: “Con gái lấy chồng, ông bà thông gia không cho nổi 1 chỉ vàng hay sao mà lại để con đi tay không về thế này?”.
Bị mẹ chồng hỏi thẳng, tôi tức quá liền mở tủ lấy chiếc hộp vừa cất ra để lên bàn rồi nói với mẹ chồng: “Vàng cưới con để hết ở trong này, lúc sang đây con nhờ em gái xách theo chứ đeo làm gì cho nặng cổ. Mà vàng này đã là gì, bố mẹ con còn cho cả mảnh đất đấy ạ”. Nói xong tôi mở hộp đựng của hồi môn ra, mẹ chồng tôi nhìn thấy thì đỏ mặt xấu hổ không nói thêm được câu nói nữa.
Từ sau hôm đó, biết tôi được cho nhiều của hồi môn bà liền thay đổi hẳn thái độ, làm gì bà cũng chia sẻ với tôi. Bà cũng hay nhắc tôi cuối tuần về nhà mẹ đẻ chơi hoặc nhờ mang cho thông gia thứ nọ thứ kia. Hôm vừa rồi, bà gọi tôi ra đề nghị sẽ giữ hộ vàng cưới, liệu tôi có nên lấy lòng mẹ chồng bằng cách đưa cho bà giữ không?