Nhờ pha đi chợ “sáng tạo” của chị dâu mà bữa tối cả nhà đành kéo nhau ra ngoài ăn hàng.
Tôi có một bà chị dâu kém mình 3 tuổi. Chị ấy kém anh tôi 7 tuổi. Đợt đám cưới, ai cũng ngạc nhiên khi biết họ chênh nhau nhiều như thế. Chênh cả chiều cao lẫn tuổi tác!
Vì còn quá trẻ nên chị dâu tôi vẫn “hồn nhiên” lắm. Chị đam mê ngủ nướng, chăm ăn lười làm, thích đi chơi, đi làm cho vui, tiêu tiền hoang phí, suy nghĩ đơn giản và hay nhõng nhẽo với chồng.
Nhà tôi không ưa sự lười biếng của chị dâu nhưng anh tôi lại bảo yêu chị vì sự trong sáng vô tư ấy. Chị dâu không đòi hỏi anh phải có nhà có xe hay lương tháng trăm triệu. Chị thích vui vẻ, thích du lịch, thích cuộc sống chill chill này nọ. Thế nên anh tôi cảm giác ở cạnh chị hạnh phúc hơn những cô bạn gái cũ.
Vì còn trẻ nên chị dâu khá dư thừa năng lượng. Chị ấy nói nhiều đến nhức cả đầu, cái gì cũng hỏi, chuyện gì cũng hóng. Tôi biết chị muốn hòa nhập với gia đình chồng nhưng cái kiểu của thế hệ chị không hợp với các thế hệ trong nhà tôi.
Bố mẹ và tôi không ghét chị dâu, nhưng mọi người cũng nhiều lần góp ý để chị dâu thay đổi nếp sống. Bà nội cứ than thở rằng cô cháu dâu này “nhăng nhít” quá, hay cười đùa vô tổ chức làm bà đau đầu. Lắm lúc nhà có việc nhưng chị dâu lại hành xử vô duyên, hỏi nhiều câu ngớ ngẩn khiến người lớn khó chịu. Đã thế chị lại còn không biết nấu ăn. Cái gì chị cũng bảo mua ngoài, đặt ngoài, gọi ship ngoài.
Cái kiểu của chị dâu là mồm miệng đỡ tay chân nên tính ra số chị cũng sướng. Tôi chịu sự quản giáo nghiêm khắc của gia đình nên chưa từng “liều lĩnh” sống theo ý thích cá nhân. Còn chị dâu thì nghĩ gì nói nấy, thích gì làm nấy, người khác mất lòng cũng kệ vì chị ấy có quan tâm soi mói ai đâu!
Lắm khi tôi cũng ước được như chị, sống hồn nhiên mặc xác sự đời. Cơ mà đa phần tôi lại thấy không ổn, vì sống vậy thì vô trách nhiệm quá. Rồi thường xuyên gây ức chế cho người khác nữa. Đơn cử như câu chuyện vừa xảy ra hôm nay khiến cả nhà tôi phát nản với chị dâu.
Số là hôm qua mẹ tôi đi đánh bóng chẳng may bị ngã trẹo chân. Bà phải dưỡng thương hạn chế di chuyển nên không đi chợ được. Tôi bận đi làm nên chỉ mua được đồ ăn sáng, còn bữa trưa với tối thì dặn chị dâu ở nhà lo cho mẹ.
Đương nhiên là chị dâu không biết nấu nên gọi đồ ship về. May là món cơm gà ăn cũng ngon, hợp khẩu vị nên bà nội với mẹ không phàn nàn gì cả. Song đến tối thì mẹ bắt chị đi chợ, cầm 100 nghìn đi mua thức ăn về chế biến nóng cho cả gia đình.
Lúc mẹ nhắn tin kể chuyện thì tôi chắc mẩm chị dâu sẽ ra chợ mua đồ ăn sẵn, kiểu thịt quay, nem rán cho nhanh. Ai ngờ đâu vừa về tới nhà thì tôi thấy mẹ đang ôm đầu ngồi trong bếp. Còn chị dâu thì ngồi cạnh mặt xị ra.
Hỏi ra mới biết chị dâu hùng hổ cầm tiền đi, xong khi về chị xách theo đúng một túi thịt! Mẹ tôi kêu giời kêu đất lên rằng phụ nữ kiểu gì mà đi chợ cũng không biết tính toán. 100 nghìn mua đúng một cái lưỡi lợn, rau không có, món phụ cũng không, cả nhà 6 người thì ai ăn ai đừng?
Mẹ bảo chị dâu rằng 100 nghìn nếu khéo co thì mua được chỗ thức ăn nấu được hẳn 2 bữa. Chị vẫn cãi rằng cái lưỡi heo nặng 6 lạng, luộc lên chấm mắm vẫn đủ cho cả nhà ăn. Biết không dạy nổi con dâu nên mẹ tôi tập tễnh đi vào phòng ngủ. Đợi lát sau khi bố với anh tôi về thì mẹ bảo mọi người ra hàng ăn cơm.
Suốt bữa ăn chị dâu cứ tỏ thái độ ấm ức, gắp mấy miếng xong ngồi bấm điện thoại. Anh trai nghe đầu đuôi sự việc xong cũng nói rằng vợ đã sai. Anh bảo chị lát về nhà xin lỗi mẹ, rồi sửa cái tính phung phí bừa bãi đi để học cách chăm lo đúng cách cho gia đình. Chị dâu im lặng không đáp, ngầm phản ứng với mọi người rằng chị không sai. Thực ra mẹ tôi cũng có nặng lời với chị đâu, chỉ là mẹ thấy cách mua của chị lãng phí nên than thở vài câu thôi. Thế mà chị cứ làm như mẹ tôi bắt nạt con dâu không bằng.
Vẫn biết chị dâu mình hồn nhiên nhưng “ngã cây” đến mức này thì tôi chịu…